Điều này được minh chứng qua văn học khi Gabriel García Márquez miêu tả trong tác phẩm "Trăm năm cô đơn" của mình qua sự lụi tàn của một dòng tộc chỉ có tự lấy nhau và sinh họat chung nhau mà không liên hệ với thế giới bên ngòai, kết cục của sự chung đụng này là những đứa con có cái đuôi và tuyệt chủng.
Một xã hội cũng thế, nếu xã hội ấy bế quan tỏa cảng với thế giới xung quanh thì không chóng thì chày xã hội ấy sẽ đi đến chỗ nghèo nàn và lạc hậu. Lịch sử Việt Nam cận đại đã minh chứng điều này là chân lý.
Nhìn ra thế giới, ta thấy nước Mỹ, một Hợp chủng Quốc có hầu như tất cả mọi chủng tộc trên tòan thế giới tụ về đây tạo nên một quốc gia hùng cường số một thế giới. Và ở đó, nền giáo dục của người Mỹ họ đã chú trọng 1 điều rất quan trọng mà ít có nền giáo dục nào trên thế giới quan tâm: đó là tôn trọng sự khác biệt! Tôn trọng sự khác biệt ở đây không chỉ nói lên sự khác biệt về tư duy, hành động mà điều cơ bản là sự khác biệt về văn hóa sống. Hơn ai hết, với một đất nước nhiều nền văn hóa sống khác nhau, người Mỹ hiểu rằng sự đồng thuận là quan trọng nhất cho sự phát triễn. Nên ở Mỹ, sự đánh giá một ngôi trường nổi tiếng và có đẳng cấp hàng đầu phải là ngôi trường, mà ở đó có nhiều dân tộc khác nhau trên thế giới đến học, để họ tạo ra những "công dân thế giới" (International citizen) đễ đồng thuận. Câu nói nỗi tiếng: "IQ(intelligent Quotient) làm cho người ta chọn bạn, nhưng EQ(Emotional Quotient) sẽ làm người ta đề bạt bạn" không bao giờ là thừa. Để có EQ cao, không có gì khác hơn là bạn phải có sự hiểu biết nhiều nền văn hóa khác nhau để làm nền tảng cho tư duy, cho đàm phán, cho cái nhìn, cho etc...
Xem lại trong đất nước Việt Nam ta, Văn hóa vùng đồng bằng sông Cửu Long nói chung và Sài Gòn nói riêng, là một vùng đất tụ hội từ nhiều vùng dân cư trên cả nước, thậm chí kể cả những người Hoa di cư từ thế kỷ XIX và các dân tộc khác, họ về đây chung sống. Họ mang trong mình những nét văn hóa khác nhau, họ biết đồng thuận để đi lên, cho nên sức sống của cộng đồng dân Sài gòn luôn mạnh mẽ và dễ đổi mới để phù hợp với cuộc sống sinh động. Chính điều này Sài gòn luôn là nơi đi đầu trong công cuộc đấu tranh giữ nước và xây dựng đất nước.
Một số vùng đất mà nơi đó có những con người ra đi thường hay thành lập các hội đồng hương để giữ gìn bản sắc riêng vùng miền và giúp đỡ nhau để đi lên, thường những người con của vùng đất này có thể thành đạt, nhưng quê hương vùng đất gốc của họ luôn nghèo. Có thể mình chứng điều này không thiếu trên nước Việt hiện nay.
Tóm lại, sự giao lưu văn hóa vùng miền và các dân tộc sẽ làm cho tư duy và hành động của con người dễ đồng thuận hơn và cộng đồng dân ấy dễ dàng phát triễn tốt hơn các cộng đồng khép kín.
Tóm lại, sự giao lưu văn hóa vùng miền và các dân tộc sẽ làm cho tư duy và hành động của con người dễ đồng thuận hơn và cộng đồng dân ấy dễ dàng phát triễn tốt hơn các cộng đồng khép kín.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét